Cho nên…
Vừa nhai cơm, Loan vừa cười đỏ mặt:
– Lâm nói đúng đó. Đạt ngừng hành quân, nhìn ‘hoàng hậu’ thấm mệt, ngoẻo đầu, tẩm ướt mồ hôi… hồn phi phách tán.
Đạt lấy khăn trong túi thấm khô hết mồ hôi trên mặt cô giáo, ngực cô giáo. Nàng tất tả vào phòng, định bày thức ăn lên bàn, rồi gọi Đạt dậy dùng trưa, thì Loan bỗng ngừng lại, vì ở ghế salon có cậu học trò của nàng, tên Lâm, bạn Đạt ngồi đó. Mang tội chết!
Loan nói kiểu chống cự một cách lấy lệ,Massage yếu ớt.